Một cơn gió nhẹ thổi qua tâm hồn nó, nhẹ thôi nhưng có đủ trong luồn gió hơi lạnh của những ngày tháng 12. Mùa đông lại về. Mùa đông luôn gắng liền với những điều tràn ngập yêu thương như một lời nguyện cầu hay một cái ôm nhẹ từ phía sau,… và, cũng rất lạnh lẽo như một căn phòng băng với hơi rượu vang đỏ.
Nó đã quá thuộc khái niệm về “mùa đông”. Thật nhẫn tâm khi tạo hóa tạo ra cái băng giá để thử thách những điều gọi là “bình yên”, “ấm áp” của con người. Thế nên, nó đã cố gắng ủ ấm những hạt mầm yêu thương để mùa đông năm nay ấm áp hơn, ít nhất là trong lòng nó thôi! Thế nhưng, mọi thứ tiếp tục lặp lại như một đoạn điệp khúc trong bản tình ca bốn mùa mà nó đã thuộc đến từng nốt nhạc.
Một bản nhạc giao hưởng du dương, những chiếc bánh bông lan cùng tách cà phê nóng, chỉ một mình nó thưởng thức. Một mình. Nó có đủ sức để chờ một ai đó đến và ngồi cạnh nó khi ngoài kia từng giai điệu giáng sinh lan tỏa khắp các nẻo đường?
Có lẽ, nó sẽ vui sướng đến rơi nước mắt nếu giờ đây chiếc điện thoại sáng lên với tin nhắn quan tâm của ai đó, để nó biết mùa đông năm nay nó không hề cô đơn, chỉ thế thôi là đủ! … Yên lặng … Nó biết, nó hiểu, bởi cuộc sống bận rộn, bon chen đã vô tình đẩy những điều vốn rất đỗi bình thường ra xa nó. Chính cuộc sống đã dạy cho tâm hồn non nớt của nó những khái niệm được xem là “duy nhất”, đối với nó. Một gia đình duy nhất.
Một tình bạn duy nhất. Và, một tình yêu duy nhất. Vì là duy nhất nên nó luôn trân trọng như những món báu vật mà nó được những thiên thần ban tặng. Dù giờ đây, tình yêu thương trong nó trở thành những thứ quá xa xỉ, khó có thể chạm tới! Nó chỉ có một cuộc đời để sống, để trải qua những mùa đông giá lạnh nên nó càng phải lạc quan để có thể đứng lên và vững bước trước những vấp ngã trên con đường nó đi.
Một năm cũng đã trôi qua với bao thay đổi trong cuộc sống của nó.
Một năm sa sút trong học tập, thành tích không bằng những năm trước đã khiến cho nó mệt mỏi với bao áp lực. Nhìn ánh mắt muộn phiền đầy thất vọng của cha mẹ, nó mới bất chợt nhận ra, nó không chỉ học cho riêng bản thân mình.
Nó từng là niềm tự hào của cha mẹ, thế nên, nó phải nổ lực thật nhiều để bù đắp lại những gì mà nó gây ra và để cha mẹ không phải bận tâm, buồn rầu vì nó nữa. Với nó, gia đình là nơi thiêng liêng và quan trọng nhất trong cuộc đời. Dường như những biến động của gia đình nó luôn đến vào những ngày đông sang để nó một mình với những giá lạnh, chơi vơi!
Ngày hôm qua, nó thích xếp những cánh sao bay và mơ mộng những vì tinh tú sẽ mang ước mơ của nó đi xa, thật xa đến một chân trời vô định nào đó…, thích ngắm biển và mơ một ngày nào đó được cùng hoàng tử của nó cùng ngắm bình minh trên biển… Những ước mơ thật xa xôi, ngớ ngẩn mà đôi lúc nghĩ đến nó tự cười một mình.
Giờ đây, nó đã lớn hơn rất nhiều để có thể nghĩ đến những điều lớn lao hơn, thực tế hơn. Nó biết nghĩ vì người khác, nghĩ đến cảm nhận của người khác, nó biết tha thứ, biết nói lời xin lỗi và cảm ơn.
Ngày hôm qua, trái tim nó bắt đầu lỗi nhịp với những rung động đầu đời, những cảm xúc rất lạ. Nó biết giận hờn, chờ đợi và khóc vì ai đó… Nó đã rất tự phụ khi ví tình yêu của nó trong sáng, cao quý và cứng cỏi như kim cương, không thể phá vỡ! Những trang nhật ký dày lên như tình yêu lớn dần trong nó…
Nó đâu biết rằng tình yêu thật sự lại giống như cà phê, chỉ những người biết yêu thương mới cảm nhận được vị ngon đã bị hòa tàn trong vị đắng của những giọt đen huyền hoặc! Yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau mãi mãi. Đôi khi những phút yên lặng lại giúp cho tình yêu của nó mãnh liệt hơn. Nhưng đó chỉ là “đôi khi” với riêng nó thôi! Tất cả đến và đi vội vàng đến nổi nó chưa kịp hiểu…?!
Nó tự gieo trồng những hạt mầm hạnh phúc dành tặng riêng cho nó, cho những người nó yêu thương. Và, nó sẽ rất căm phẫn biết bao nếu cánh đồng tràn ngập hoa hồng của nó bị giẫm đạp một cách không thương tiếc.
Thế nhưng, tổn thương nào có tránh khỏi, và trái tim của nó cho dù tan nát hàng trăm mảnh cũng chẳng đủ cho lòng thù hận ngự trị, bởi yêu thương trong nó quá lớn, lớn hơn những sự ích kỉ nhỏ nhen kia.
Bởi khi đó, nó nghĩ đến một người bạn, một người luôn bên nó với những lời khuyên mà đôi khi nó xem đó là những bài học của cuộc đời. Đó là tình bạn mà nó đã ủ ấm trong những ngày mùa đông giá lạnh. Giờ đây, có lẽ “chuyên gia tâm lý” cũng đang nghĩ về nó, về tình bạn chân thành và trong sáng này!
Nó nhìn vào tách cà phê, hai tay xoay nhẹ, hơi ấm truyền vào lòng bàn tay, lan tỏa làm lòng nó ấm áp như một vòng tay... Nó nhớ đến một “tác giả trẻ” mà nó xem như một người anh trai trong thế giới ảo, người từng mang tách cà phê buổi sáng vào những trang viết với bao cảm xúc về tình yêu thương. Từ khi nào nó biết đến cái gọi là “hơi ấm của bàn phím”?
Có lẽ từ lúc nó tình cờ đọc được những suy tư của anh trong những trang viết, và nó chợt nhận ra đây là một thế giới lạ lẫm nhưng chất chứa bao điều thi vị. Nó bắt đầu yêu thích và thầm ngưỡng mộ anh với những entry mà nó đã say sưa đọc, đã hòa vào dòng suy tưởng để có những cảm nhận rất đặc biệt, có những đồng điệu rất kỳ lạ.
Nhờ anh, mà nó dần quen và trở nên thân thuộc với trang mạng xã hội ZingMe, nơi những nỗi niềm, tâm sự được bộc bạch giữa những người chưa từng quen biết cũng như chưa hề biết mặt nhau. Nhờ anh, mà nó tin rằng nơi thế giới được xem là hư ảo này luôn có những tình cảm rất chân thật giống như anh, người đã mang tâm hồn mình thổi vào từng câu chữ, vào từng trang viết thật sâu lắng!
Đêm đông đến với những cơn gió lạnh tràn ngập trong lòng nó. Nó không muốn mình hóa băng từ sự giá lạnh này. Nó còn cần lắm yêu thương, cần lắm những sự sẻ chia, cần lắm một chỗ dựa để nó có thể xoay chuyển cả thế giới! Nhưng có ai cần nó không?! Nó cười, nụ cười tự tin, thầm cầu chúc cho những người xung quanh nó luôn được bình yên, ấm áp và không cô đơn trong mùa đông năm nay!
Giáng sinh an lành!
Nguồn:me.zing.vn