Yêu anh, chưa bao giờ là điều dễ dàng…

Làm người ta muốn yêu cũng không thể yêu, muốn xa cũng không thể xa, cứ dung dửng giữa thương – giận để rồi vấn vương trong lòng. Em luôn cần vòng tay của anh đủ bao dung và ấm áp cho em, cô gái còn mơ mộng nhưng anh còn chưa chắc rằng mình có thật sự đủ can đảm để yêu em hay không.
 Yêu anh, chưa bao giờ là điều dễ dàng…
 Yêu anh, chưa bao giờ là điều dễ dàng…
Những ngày cuối của tháng 8, bỗng nhiên em nhận ra chuyện của mình chẳng dễ dàng như em thầm nghĩ. Mình bắt đầu không một lý do, cũng chẳng hề nói yêu thương nhiều. Chỉ lặng yên để tình cảm phát triển theo một mạch lý tự nhiên. Mình thích nhau, là thật phải không anh?

Em chẳng phải là cô gái hoàn hảo trong mắt mọi người, em không xinh đẹp nhưng anh nói em có nụ cười tỏa nắng. Nó làm anh say mê. Em trẻ con và ngây ngô, còn anh thì là đứa con trai người lớn nhưng hay làm nũng. Thế nên – em bị anh làm cho say nắng. Em cũng không biết mình thích nhau khi nào nữa. Tự nhiên và thân thuộc. Bàn tay em khẽ luồn vào mái tóc anh chất chứa bao yêu thương. Em cần một vòng tay đủ rộng để ôm trọn vào lòng cô gái Sài Gòn đỏng đảnh như người ta hay nói. Con gái Sài Gòn khó tính như thời tiết Sài Gòn vậy. Làm người ta muốn yêu cũng không thể yêu, muốn xa cũng không thể xa, cứ dung dửng giữa thương – giận để rồi vấn vương trong lòng. Em luôn cần vòng tay của anh đủ bao dung và ấm áp cho em, cô gái còn mơ mộng nhưng anh còn chưa chắc rằng mình có thật sự đủ can đảm để yêu em hay không.


Giữa bao người, anh đủthông minh để nắm bắt tâm lý người khác nhưng đối diện em, anh lúng túng vụng về và chẳng thể hiểu em đang nghĩ gì. Ánh mắt vô tình chạm nhau đủ để khiến tim em nghẹnngào. Nhưng mối quan hệ này, nó cứ lơ lửng đến nỗi em chẳng thể gọi tên. Em tự hỏi giữa chúng mình có khoảng cách không anh. Để từng đêm về em nằm thao thức một mình giữa căn phòng rồi tự hỏi mình đang nhớ anh, yêu anh hay hờn giận anh. Nhiều đêm nằm nghiêng mình thấy ướt bờ mi, rồinhư vô suy em ngồi bật dậy mở màn hình lên để nhìn anh trong những tấm ảnh. Vẫn khuôn mặt đó, ánh mắt đó, nụ cười đó…nhưng sao em cảm thấy chông chênh lòng mình. Muốn được chạm vào khuôn mắt đó, được nắm đôi tay rồi dựa vào vờ vai vững chắc. Khẽ mỉm cười khi nước mắt lăn dài trên má, đến bao giờ em đi qua được dông tố lòng mình.

Bởi yêu anh chưa bao giờ dễ dàng với em, em chỉ trách mình dễ dãi với tình cảm của bản thân. Đôi khi em thèm cảm giác được anh ghen nhưng đó trở thành điều sa sỉ với em. Anh chưa bao giờ thể hiện rằng mình đang yêu em, nhớ em thật nhiều. Anh vẫn hằng ngày sống và gặp gỡ biết bao nhiêu người. Em cũng đang gồng mình trở lại cuộc sống thường nhật để quên đi nỗi nhớ như ăn mòn tâm trí của em. Thế nên, anh chẳng buồn lòng gửi cho em một từ nhớ, một từ thương trong những đêm Sài Gòn oằn mình với cơn dông. Và em cũng nên học cách thôi bận tâm những lúc anh đi cùng ai, đang mỉm cười với ai rồi nhắn tin với số của cô bạn nào đấy…điều đó làm em mệt mỏi và em lại muốn khóc.Ở khoảng trời nào đó, anh đang làm gì, có nhớ em nhiều không?

Mùa thu đang lặng lẽ trôi qua, thời gian thì chẳng chờ đợi ai. Em sợ hãi nhìn khoảng cách dần dần chia xa chúng ta. Thời gian đang dần giết đôi ta trong từng phút giây mà em mỗi ngày mỗi ngày đong đếm. Em đang tự an ủi bản thân rằng một ngày nào đó, gặp anh em chỉ chạy vội đến không cần hỏi thăm không cần nói yêu em. Hãy để em khóc và ôm anh thật chặt. Là em nhớ anh, là thật đó!

Theo Gruu

Page Facebook